- HLV Popov: ‘Để phát triển, các CLB Việt Nam cần có sân tập, hệ thống đào tạo trẻ bài bản và đảm bảo chế độ lương bổng đầy đủ’
V.League là giải đấu có tính cạnh tranh cao nhất tại Đông Nam Á. Đây là môi trường đầy thử thách, chính vì thế tôi đã quyết định gắn bó với bóng đá Việt Nam. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến chủ tịch CLB và giám đốc điều hành, ông Cao Tiến Đoan và ông Cao Hoàng Đức, vì đã tạo điều kiện để tôi đến Việt Nam và bắt đầu sự nghiệp huấn luyện tại CLB Thanh Hóa.
Giải đấu này có tính cạnh tranh rất khốc liệt. Tôi từng làm việc tại Malaysia và Thái Lan, nơi các đội bóng hàng đầu hiếm khi bị đánh bại. Chẳng hạn, ở Thái Lan, đội cuối bảng gần như không thể thắng Buriram, điều này có thể chỉ xảy ra một lần trong cả thập kỷ. Ở Malaysia, Johor Darul Ta’zim thống trị hoàn toàn. Nhưng tại V.League, mọi đội bóng đều có cơ hội giành chiến thắng trước bất kỳ đối thủ nào, bất kể sân nhà hay sân khách. Đây chính là điều khiến tôi yêu thích giải đấu này.
Điều khiến tôi ấn tượng nhất ở các cầu thủ Việt Nam là tinh thần chiến đấu kiên cường. Đất nước này có một bề dày lịch sử đáng tự hào, và tinh thần đó được phản ánh trong bóng đá. Ngoài ra, thể lực của các cầu thủ Việt Nam cũng vượt trội hơn so với những đội bóng Đông Nam Á khác như Myanmar, Malaysia hay Thái Lan. Đây là điểm mạnh lớn nhất giúp bóng đá Việt Nam đạt được những thành công trong khu vực.
Tôi tin rằng cầu thủ Việt Nam có chất lượng hàng đầu Đông Nam Á. Chính vì vậy, họ đã thống trị khu vực trong nhiều năm. Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi Việt Nam chưa thể tiến xa hơn, như Indonesia đang hướng đến World Cup. Đây là mục tiêu mà bóng đá Việt Nam hoàn toàn có thể chinh phục.
Bóng đá Việt Nam vẫn còn nhiều điều cần cải thiện. Một số CLB không có sân tập, thiếu cơ sở vật chất và định hướng phát triển rõ ràng. Hệ thống đào tạo trẻ chưa thực sự được đầu tư đúng mức. Nhiều cầu thủ trẻ từ 8 đến 18 tuổi không được huấn luyện bài bản về chiến thuật, thể lực hay kỹ thuật. Họ chỉ chơi bóng theo bản năng, rồi được đôn lên đội một mà không có nền tảng cơ bản. Khi đó, huấn luyện viên mất nhiều thời gian để dạy họ từ đầu, nhưng khi đã lên đội một, việc đào tạo lại từ con số không là điều không thể. Đây chính là khác biệt lớn giữa bóng đá châu Âu và Đông Nam Á.
Tại Thái Lan, nhiều CLB có hệ thống đào tạo trẻ chuyên nghiệp như Buriram, với học viện bóng đá hiện đại, sân tập tiêu chuẩn và trung tâm huấn luyện tiên tiến. Các HLV nước ngoài làm việc trực tiếp với cầu thủ trẻ, giúp họ phát triển toàn diện. Malaysia và Indonesia cũng đang đầu tư mạnh vào hệ thống đào tạo trẻ. Đây chính là lợi thế của họ so với Việt Nam.
Dù vậy, tôi vẫn tin rằng cầu thủ Việt Nam có đủ năng lực để chơi bóng ở châu Âu. Quang Hải là một ví dụ điển hình. Dù chưa thành công tại Pháp, nhưng không thể phủ nhận tài năng của cậu ấy. Giải hạng hai Pháp là một môi trường rất khắc nghiệt, đòi hỏi thể lực và tốc độ cao. Nếu được thi đấu ở một quốc gia khác, có lẽ Quang Hải đã đạt được những thành công nhất định. Hiện tại, cậu ấy vẫn còn rất trẻ và hoàn toàn có thể tiếp tục giấc mơ châu Âu.
Ở Thanh Hóa, tôi đã trao cơ hội cho Nguyễn Văn Thuận – một cầu thủ 18 tuổi lên đội một. Cậu ấy có tố chất rất tốt. Tôi tin rằng những cầu thủ như Văn Thuận, Văn Khang hay Đình Bắc đều có tiềm năng chơi bóng tại châu Âu. Họ chỉ cần một chút may mắn, một người đặt niềm tin vào họ và trao cơ hội, cũng như sự hỗ trợ đúng lúc để có thể vươn tầm.